Thứ Năm, 31 tháng 12, 2015

CHÚC MỪNG NĂM MỚI

Dê đi Khỉ đến rộn ràng Xuân
Chúc cho bạn đọc khắp xa gần
Một năm khỏe mạnh và may mắn
Đường xa vững cốt lại săn gân
Hiệp mới chắc nhiều thay đổi mới
Quốc thái lâu bền khoan sức Dân...

Trần Nhương

Thứ Hai, 28 tháng 12, 2015

MỘT NĂM NHÌN LẠI


Trần Nhương




Góc nhìn hẹp của trannhuong.com qua các hoạt động của văn chương và Hội Nhà văn, năm 2015 có mấy nét dưới đây:

.
1- Đại hội lần thứ 9 Hội Nhà văn từ 9-7 đến 11-7-2015 tại Hà Nội. Không có đột phá lớn. Bầu được 6 BCH chủ yếu tuổi trên 60 đến trên 70. Có 11 trong 15 BCH cũ không đủ phiếu tái nhiệm, lẳng lặng ra về ngay từ Trung tâm Hội nghị Quốc tế 11 Lê Hồng Phong (con số 11 hơi bị lạ). Tuy nhiên ĐH cũng có làn gió Dân chủ, từ dự kiến của BCH khóa 8 giới thiệu 15+5 (15 BCH cũ cộng thêm 5 mới), đại hội đã "phá rào" đưa lên con số 38 vị để bầu cử.
.
2- Các tác phẩm viết về cuộc chiến tranh biên giới và chống phương Bắc được mùa với các tác giả quân đội: Nguyễn Bình Phương ( Mình và Họ), Nguyễn Đình Tú (Xác phàm), Phùng Văn Khai (Phùng Vương), Sương Nguyệt Minh (Miền hoang)...
.

Thứ Sáu, 25 tháng 12, 2015

ÔNG GIÀ NO EN ƠI


Trần Nhương




Ơi ông già Nô en
Ông hãy gửi cho trẻ em Việt Nam
Trí thông minh để mai ngày lớn lên
Xây dựng một Việt Nam giàu có
Trả món nợ khổng lồ cha anh họ dành cho

Ông hãy gửi cho chúng lòng trung thực
Dám chịu những điều dù xấu xa
Không đổ vấy cho tập thể
Phủi tay vơ vét của dân…

Ông hãy gửi cho chúng
Sự kiên cường của nhà Trần nhà Lý
Diệt quân thù giữ biên ải từng li
Không quỳ gối trước mưu ma chước quỷ

Ông hãy gửi cho chúng
Biết làm người và được hưởng làm người
Với tất cả quyền mà Thượng đế ban cho

Thứ Năm, 24 tháng 12, 2015

CHA CON NGƯỜI TÙ THẾ KỈ ĐẾN THĂM BÁO NGƯỜI CAO TUỔI


TN


TNc; Sáng nay 25-12-2015, cha con Người tù thế kỉ đã đến thăm Báo Người cao tuổi gồm cụ Huỳnh Văn Truyện cha đẻ ông Huỳnh Văn Nén, ông Huỳnh Văn Nén .
Sở dĩ có chuyến thăm đặc biệt này vì phóng viên Trần Mỹ, hiện công tác tại Báo Người cao tuổi đã góp tiếng nói kêu oan cho ông Huỳnh Văn Nén.
Lãnh đạo Báo tiếp đón thân tình và chia sẻ nỗi gian lao của gia đình và chúc ông Nén đã được minh oan..
Kính phục ông Huỳnh Văn Nén đã đành, nhưng tôi kính phục người cha vĩ đại Huỳnh Văn Truyện (năm nay 91 tuổi, ở tại Cà Mau) bao năm đi kêu oan cho con trai mình.

* Ảnh: Hàng trước trái sang: PV đi cùng, cụ Huỳnh Văn Truyện, ông Huỳnh Văn Nén. Hàng sau: Trần Mỹ phóng viên báo NCT, Trần Nhương.

24 NĂM NGÀY LIÊN XÔ SỤP ĐỔ


Theo VTC neưs

(VTC News) - Đúng 22 năm trước, vào ngày 19/8/1991 ở Liên Xô đã đã xảy ra chính biến: Nhằm cứu vãn đất nước Liên Xô bên bờ vực sụp đổ, Phó tổng thống Liên Xô khi đó là G.Yanaev cùng một số lãnh đạo thân tín đã phế truất tổng thống Gorbachev, lập nên Ủy ban nhà nước về tình trạng khẩn cấp (ГКЧП). (Bài từ năm 2013)

Cuộc chính biến này bất thành, tổng thống Liên Xô Gorbachev mấy ngày sau đã trở lại nắm quyền, cho bắt giam hết những ai tham gia vào sự kiện này. Bốn tháng sau, 12/1991, với Hiệp ước Belovezh, 3 nhà lãnh đạo Nga, Belorussia và Ukraina đã chính thức khai tử nhà nước Liên Xô.
chính biến liên xô
Đêm 18 rạng 19/8/1991, các nhà lãnh đạo chủ chốt của Liên Xô- những người không tán thành đường lối cải cách chính trị của tổng thống Liên Xô khi đó là M.Gorbachev và Hiệp ước Liên bang (dự định ký vào ngày 20/8/1991)- đã thành lập Ủy ban nhà nước về tình trạng khẩn cấp (viết tắt là ГКЧП).

Thứ Tư, 23 tháng 12, 2015

LÁ ĐƠN GÂY BÃO


Xuân Ba


TP – Bảo tàng Văn học Việt Nam hình như còn thiếu một hiện vật mà vật ấy như một lát cắt, qua soi chiếu thấy bảng lảng hình bóng văn chương Việt một thời?

Nhà văn Xuân Sách (phải) và Nhà thơ Nguyễn Trọng Tạo. Ảnh: Nguyễn Đình Toán
Nhà văn Xuân Sách (phải) và Nhà thơ Nguyễn Trọng Tạo. Ảnh: Nguyễn Đình Toán
Về lại Vũng Tàu không biết lần thứ mấy. Vẫn biển ấy, vũng ấy, điểm binh trong số người quen cứ thấy chông chênh, hình như đang thiếu một người? Thiếu và vắng biệt hẳn bởi chả bao giờ có thể gặp. Người anh đồng hương Xuân Sách ấy đã biệt hẳn với Vũng Tàu sau hơn chục năm tá túc mà về nằm lại cố hương xứ Thanh.
Nhà thơ Lê Huy Mậu (chung với Nguyễn Trọng Tạo ca khúc Khúc hát sông quê) năm ấy rì rì xe máy đưa tôi đến thăm nhà ngôi nhà xây granito… Xây hồi mà nhà thơ Xuân Sách quyết tâm chấm dứt giai đoạn lê thê hằng sống của một gia cảnh chát nhiều hơn ngọt mà dấn thân sang địa hạt chất lượng sống, dám ràng buộc đời mình với một người đàn bà viết truyện thiếu nhi nhưng không cho thêm Xuân Sách một đứa trẻ nào. Nhưng nào có hề chi! Hình như những năm cuối, chất lượng sống ấy người ấy từng sẻ chia với Xuân Sách nhiều thứ thuộc địa hạt chữ nghĩa viết lách? Ngôi nhà cũ kỹ này từng tấp nập bạn bè vô ra cái năm Xuân Sách gặp hên lẫn gặp họa khi cho xuất bản cuốn Chân dung nhà văn.


Thứ Bảy, 19 tháng 12, 2015

NHÀ VĂN HOÀNG QUỐC HẢI TRẢ LỜI PHỎNG VẤN BÁO VĂN NGHỆ

Lương Ngọc An thực hiện
Cái giá để Cái giá để làm nên hình hài Tổ quốc, cha ông ta phải trả, tức dân tộc ta phải trả qua các thế hệ, thì cái từ gọi là núi xương, sông máu cũng chưa nói lên hết tầm vóc đâu.Vậy tại sao con cháu chúng ta không được biết điều đó.Ai có quyền tước bỏ? (HQH)

Vấn đề dạy sử, học sử trong trường phổ thông ở ta lâu nay đang bộc lộ khá nhiều những bất cập, khiến cho Bộ Giáo dục & Đào tạo đã từng có đự định “loại” môn Lịch sử ra khỏi chương trình đào tạo dưới hình thức tích hợp nó vào với những bộ môn khác. Chủ trương này đã gây ra những phản ứng mạnh mẽ trong dư luận xã hội và gần đây nhất tại kỳ họp thứ 10, Quốc hội khóa XIII vừa rồi đã chính thức bác bỏ đề xuất này. Quyết định của Quốc hội đã phần nào đem lại sự an tâm cho đồng bào cử tri và nhân dân,trong đó rất nhiều người thực sự tâm huyết với đất nước,với lịch sử dân tộc và với sự nghiệp giáo dục.Tuy nhiên,từ sự phủ quyết của Quốc hội đến việc thay đổi một tư duy và một phương pháp giáo dục lịch sử trong chương trình đào tạo ở bậc phổ thông vẫn còn cả một chặng đường dài cần rất nhiều tâm huyết,trí tuệ và thiện tâm của nhiều người,nhièu tầng lớp xã hội.Tại diễn đàn này(báo Văn Nghệ)nhiều nhà văn,nhà thơ,nhà giáo,nhà nghiên cứu đã lên tiếng bầy tỏ thái độ và quan điểm cuẩ mình đối với vấn đề lịch sử nói chung cũng như việc giảng dậy lịch sử nói riêng.Cuộc trò chuyện dưới đây của phóng viên báo Văn Nghệ với nhà văn Hoàng Quốc Hải,một nhà văn đã dành cả cuộc đời để gắn bó với đề tài lịh sử và luôn quan tâm đến các vấn đề cả lịch sử,cũng không nằm ngoài mục đích góp thêm một tiếng nói của những người cầm bút về một thái độ ứng xử đối với lịch sử cũng như thực trạng giảng dạy môn lịch sử hiện nay.

Câu hỏi đầu tiên về qan điểm của nhà văn trước những vấn đề nằm trong mối quan hệ mang tính hệ thống giữa Lịch sử-Dân tộc và Giáo dục.
Nhà văn trả lời:

Thứ Bảy, 12 tháng 12, 2015

TRANG THẾ HY VÀ QUÁN BÊN ĐƯỜNG


Ngô Khắc Tài


Trước thời gian kiếp người chỉ như những cái quán ven đường. Trang Thế Hy tình cờ ghé qua rồi lặng lẽ từ giả giữa khuya không đợi xuân về. Nhớ tới người khách. Vào những năm 50 ở miền Nam phải nhớ đến tờ tuần báo Nhân loại, sau đó là các tờ Sáng tạo, tạp chí Văn, Bách khoa. Tuần báo Nhân loại còn nhớ quy tụ những cây viết văn Phụng Mỹ tức Trang Thế Hy, Sơn Nam, Bình Nguyên Lộc, Vũ Anh Khanh, Đông Hồ, Dương Trữ La, chữ nghĩa chất phác mộc mạc. Truyện ngắn Nắng đẹp miền quê ngoại tác giả Văn Phụng Mỹ, nội cái tên truyện, tên tác giả cũng đủ thấy nó hiền. Thật ra nết văn chương ấy phù hợp với tính cách, tạng của người Miền Nam. Trông phóng khoáng, bậm trợn mà lại hiền thể hiện qua văn thơ, qua 6 câu vọng cổ, nhạc Boléro. Bài thơ Đắng và ngọt của Trang Thế Hy được Phạm Duy phổ nhạc đổi tên thành quán bên đường được Thái Thanh, Quỳnh Giao, sao này là Khánh Ly, Ý Lan hát. Chẳng phải nhờ tiếng hát vượt thời gian của Thái Thanh mà bài thơ nổi tiếng, mà chính bài thơ để mọi người nhớ mãi về ông. Nếu như cải lương có vở Nữa Đời Hương Phấn mua được nước mắt khán giả mọi thời. Quán bên đường đã làm bạn đọc xúc động trước đôi bạn thời thơ ấu chia nhau củ khoai sùng lượm mót. Chiến tranh xa nhau tình cờ một chiều mưa họ gặp nhau trong quán lá ven đường, ngỡ ngàng thấy một người bẹo hình bẹo dạng bán bia ôm, một kẻ thì lấy cây viết làm cái cần câu cơm. Hai thân phận có gì giống nhau. Buồn hay vui. Câu trả lời hãy hỏi cuộc đời. Qua bài thơ ta hiểu tâm hồn của một con người. Qua bài thơ ta có thể hiểu vì sao ông viết rất ít so với mọi người mặc dù ông được xã hội công nhận là nhà văn lớn, phải khẳng định vậy. Ngoài Bắc có ông Kim Lân trong Nam có Trang Thế Hy, dù viết ít nhưng những truyện ngắn của ông như Mưa Ấm, Về Nhà Trước Cơn Mưa, Nợ nước mắt, Người bào chế thuốc giảm đau,Vết Thương Thứ 13 sống mãi theo thời gian đọc lại vẫn nghe ray rứt lòng. 

TRANNHUONG.COM 9 TUỔI


TN
Thoắt đà đã 9 năm qua
Chấm Com, chấm Nét... lão già enter
Nào Văn, nào Vẽ, nào Thơ
Bạn bầu góp vốn lãi lờ vô tư
Có khi tin tặc nó sờ
Lại tìm cách để phất cờ...chấm com
Cuộc vui lơi lả chát tom
Bà con ghé quán đì đòm cho vui
Cám ơn khi tới khi lui
9 năm xin được gửi lời tri ân...


Trannhuong.com/Trannhuong.net

MỘT VÀI CON SỐ

* Số lượt truy cập: Gần 24 triệu
* Tổng số đã có 20020 tin bài được đăng tải
* Tin tặc tấn công 6 lần, có lần gián đoạn đến 3 tháng.

* Đồng hành cùng trannhuong.com/ trannhuong.nét, Trần Nhương còn các trang
TRAN-NHUONG.COM và TRANLAOBLOGSPOT.COM

Thứ Ba, 8 tháng 12, 2015

Thứ Bảy, 5 tháng 12, 2015

KỶ NIỆM 250 NĂM- NĂM SINH NGUYỄN DU 1765-2015, ĐÔI ĐIỀU SUY NGHĨ


Bùi Công Thuấn


Kỷ niệm 250 năm năm sinh Nguyễn Du, Hội Kiều học, UBND tỉnh Nghệ Tĩnh, Bộ văn hóa- thể thao- du lịch, Hội Nhà Văn Việt Nam đã có nhiều hoạt động để tôn vinh nhà thơ lớn của dân tộc, danh nhân văn hóa thế giới. Cũng đã có rất nhiều người nghiên cứu viết về Nguyễn Du. Chỉ riêng một hội thảo quốc tế với chủ đề "Đại thi hào dân tộc, Danh nhân văn hóa thế giới Nguyễn Du- Di sản và các giá trị xuyên thời đại" do Ủy ban Nhân dân tỉnh Hà Tĩnh phối hợp với Viện hàn lâm Khoa học Xã hội Việt Nam tổ chức ngày 08.08.2015. đã có hơn 100 tham luận, trong đó có 13 tham luận đến từ các học giả Pháp, Nhật Bản, Nga, Hàn Quốc, Đài Loan… với những hướng tiếp cận mới mẻ.
Tôi đã định không viết gì thêm, nhưng thấy lòng mình vẫn có điều muốn chia sẻ, bởi cho đến nay, Nguyễn Du và Truyện kiều (Đoạn tường tân thanh) vẫn thôi thúc chúng ta về những điều còn ẩn mật.
1.NHÀ THƠ ĐI TÌM CHÂN LÝ
Ngoại trừ bài Long Thành cầm giả ca có nhắc đến nhà Tây Sơn, còn lại, Nguyễn du im lặng trước hiện thực Việt Nam (1765-1820) suốt từ thời hậu Lê qua thời Quang Trung và Gia Long. Cả khi đi sứ Trung Quốc 1813, ông cũng không có dòng nào về những gì đang diễn ra ở triều đại nhà Thanh lúc ấy giờ. Đó là vấn đề cho đến nay vẫn chưa có câu trả lời thỏa đáng. Các nhà nghiên cứu đều cho rằng Nguyễn Du là con cháu nhà Lê, lại làm quan cho nhà Nguyễn, mà đạo “trung hiếu” của nhà Nho đòi buộc “Trung thần bất sự nhị quân”, thành ra Nguyễn Du không tránh khỏi mặc cảm. Nhưng trong tình thế ông không thể không ra làm quan với Gia Long, Nguyễn Du còn chứng kiến việc Gia Long trả thù tàn khốc nhà Tây Sơn, giết hại công thần Nguyễn Văn Thành, Bùi Thị Xuân, Đặng Trần Thường… thì thân phận một “hàng thần lơ láo” như Nguyễn Du nào có nghĩa gì. Cho nên giữ im lặng là thái độ phải lẽ của bậc thức giả. Hơn nữa, Nguyễn Du còn được Gia Long trọng dụng, thăng chức liên tục. Ông không thể phủ nhận lòng ưu ái của Gia Long. Trên đường đi sứ qua Ải Nam Quan ông đã viết: “Ơn vua như biển chưa mảy may báo đáp”. Trong truyện Kiều, Nguyễn Du cũng viết: ” Rằng: Ơn Thánh đế dồi dào/ Tưới ra đã khắp, thấm vào đã sâu”(câu 2489). Như vậy, Nguyễn Du đã đạt được “hùng tâm và sinh kế” là hai điều mà ông hằng ấp ủ mà có lúc ông bế tắc đến tuyệt vọng (Tạp thi 1, U cư 2, Mạn hứng 1,…).
Nhưng đọc thơ Nguyễn Du, người đọc không nguôi day dứt về những gì ông muốn chia sẻ. Trong bài My trung mạn hứng (Cảm hứng trong tù), ông tỏ lộ:

CHỦ TỊCH NƯỚC: NHÌN BẢN ĐỒ THAM NHŨNG CỦA THẾ GIỚI, BUỒN LẮM, XẤU HỔ LẮM


Thế Quảng

(GDVN) - “Một trong những điều buồn nhất là nhìn vào bảng thống kê xem Việt Nam đứng thấy mấy trong bản đồ tham nhũng của thế giới. Buồn lắm, xấu hổ lắm”.
Đó là chia sẻ của Chủ tịch nước Trương Tấn Sang với đông đảo cử tri quận 1, TP.HCM vào sáng ngày 5/12, khi cùng với tổ đại biểu Quốc hội số 1, Đoàn đại biểu Quốc hội TP.HCM tiếp xúc với cử tri sau khi kỳ họp của Quốc hội kết thúc.
Cũng như nhiều kỳ tiếp xúc lần trước, cử tri quận 1 tiếp tục chất vấn gay gắt về tình trạng tham nhũng.
Đến đâu, dân cũng kêu về tình trạng tham nhũng
Cử tri Trần Quang Tuấn đặt câu hỏi: Tại sao chúng ta nói chống tham nhũng, nhưng trên thực tế lại không làm được gì nhiều? Cử tri Tuấn cũng cho rằng, muốn có sức khỏe để bảo vệ tổ quốc thì phải tạo được lòng tin tuyệt đối ở nhân dân, mà muốn có như vậy thì phải ra sức chống tham nhũng.
Cử tri Nguyễn Minh Hoan (phường Tân Định) thì đề nghị, cần phải có lộ trình công khai tài sản của các cấp lãnh đạo trong vòng từ 5 đến 10 năm tới.
Cần thiết phải áp dụng triệt để công khai, minh bạch tài sản trước khi ứng cử như các nước tiên tiến đã làm. Tất cả những vấn đề này nhằm chống tham nhũng một cách triệt để, minh bạch về mặt tài sản.
Đề cập đến vai trò của Tổng Công ty, Tập đoàn Nhà nước, cử tri Nguyễn Hoài Nam đề nghị Quốc hội phải giám sát chặt chẽ vai trò của các đơn vị này, kiên quyết xử lý hình sự các lãnh đạo gây thất thoát tài sản, có nhiều sai phạm trong quản lý kinh tế.
Đáp từ cử tri, Chủ tịch nước Trương Tấn Sang đã khẳng định: Tham nhũng luôn là vấn đề nóng bỏng. Ngay trước thềm Đại hội Đảng lần thứ 12 thì vấn đề này lại càng nổi lên gay gắt.

Thứ Ba, 1 tháng 12, 2015

KỈ NIỆM NGÀY SINH CỐ THỦ TƯỚNG VÕ VĂN KIỆT


Lưu Trọng Văn





Tôi có một lần cùng nhà báo Lý Quý Chung, cựu bộ trưởng Thông tin Việt Nam Cộng hòa thời tướng Dương Văn Minh, đến nhà ông Võ Văn Kiệt trên đường Tú Xương, không ngờ đó lại đúng ngày sinh của ông. Ông Kiệt kể khi chưa 20 tuổi đã tham gia một cuộc chiếm bốt của người Pháp ở Vĩnh Long quê ông. Đi đánh nhau gì mà chả biết cầm súng, bắn súng, chả biết kế hoạch, bố trí lực lượng gì hết. Bảo đi là đi. Đến nơi hỏi nhau, mình làm gì heng?
Ông cười.
Với ông hình như xưa nay đã cười chỉ là ...cười, sảng khoái một tiếng cười.
Đến đoạn không cười, ông phê phán cách tiếp tổng thống Mỹ Clinton của các vị lãnh đạo lúc ấy, theo ông là rất dở, không có tầm nhìn xa về thế giới phát triển do Mỹ đứng đầu, không thấy hết những vấn đề cốt lõi của mở cửa để phát triển đất nước và các âm mưu, áp lực từ Trung Quốc.
Ngày 23 tháng 11 vừa rồi tôi được mời dự sinh nhật ông Kiệt tại nhà giáo sư Tương Lai.
Không có ông Kiệt.
Chỉ một tấm hình ông đang cười rất sảng khoái- nụ cười cố hữu của ông. Ông Tương Lai ở tuổi 80 mang trọng bệnh, vừa mổ mắt vẫn săng sái chuẩn bị lễ sinh nhật của ông Kiệt như chuẩn bị sinh nhật của mình. Hạ Đình Nguyên, Tô Lê Sơn đến sớm phụ giúp với ông bê bàn ghế. Bạn bè, những người từng là cộng sự của ông Kiệt, những người yêu thương ông Kiệt lần lượt xuất hiện:Tống Văn Công, Võ Viết Thanh, Huỳnh Bửu Sơn, Phan Chánh Dưỡng, Huỳnh Tấn Mẫm, Kha Lương Ngãi, Huỳnh Sơn Phước, Kim Hạnh, ...Cúc, Võ Văn Thôn, Hạ Đình Nguyên...rồi Hiếu Dân, con gái ông Kiệt và nhiều người khác..
Gíá như, bắt đầu là hai chữ “giá như” ấy, giáo sư Tương Lai nén xúc cảm chân thành nhất của mình để nói tiếp câu “...hôm nay ông Sáu Dân của chúng ta còn sống”.
Thì.
Thì.
Thời cuộc, thế sự, vận mệnh, số phận, tương lai của dân tộc gắn với hai chữ “giá như” và nhiều chữ “giá như” nữa như “giá như” kia. Nhưng, tiếc thay đằng sau chữ “thì” là cả một khoảng trống mênh mông đến xót lòng người còn, kẻ mất.

Chủ Nhật, 29 tháng 11, 2015

RẤT LẠ

Trần Nhương



Lại tầu lạ bắn ngư dân Quảng Ngãi
Một người ngã xuống Trường Sa

Họ ngang ngược chiếm Biển Đông
Mồn leo lẻo hòa bình hữu nghị

Mộng bành trướng núp sau đồng chí
Vẫn nguyên hình một thuở Minh-Thanh

Ôi tầu lạ, súng lạ, người lạ
Dân không lạ... chỉ báo đài... thấy lạ
Có đau không sự lạ hôm nay...!
30-11-2015

HẮN LÀM PHÓ GIÁO SƯ


Nguyên Anh



Ra trường, mỗi đứa đi một nẻo. Tôi nhận công tác nơi xa, còn hắn được giữ lại trường. Bố hắn, cán bộ cấp cao ở tỉnh. Học bình thường nhưng được cái tính tình vui vẻ, hòa đồng, bạn bè trong lớp nhờ việc gì hắn chẳng nề hà.
Hắn có sở thích cũng lạ, những đêm lớp trực tại trường, một – hai giờ sáng, hắn rủ tôi lên ga (tàu hỏa), gọi mấy cái kẹo lạc và ấm chè. Tôi không thích nhưng nhìn hắn nhâm nhi… chè chén rồi trầm ngâm kể về những ngày còn nhỏ ở quê, giọng Bắc của hắn dễ nghe, dần cuốn hút tôi. Lúc lên trường nhận quyết định phân công, gặp hắn để tạm biệt, tôi hỏi: “Ở lại trường làm gì?”, hắn trả lời gỏn lọn: “Chẳng quan tâm”.
Thấm thoắt, vậy mà hơn 20 năm…, tôi và hắn giờ công việc, gia đình, con cái đều đủ đầy, căn bản. Hôm rồi họp lớp gặp lại, tàn tiệc hắn mời tôi về nhà chơi. Vẫn kẹo lạc và ấm chè nóng, vẫn giọng Bắc âm ấm, chỉ có khác là không ngồi ở nhà ga mà trong phòng khách nhà hắn. Tài liệu ngập cả phòng, hắn bảo đang làm hồ sơ đề nghị bổ nhiệm phó giáo sư.
Tôi hỏi hắn: “Khó lắm không?”. Lại… nhấp “chén chè”, hắn thong thả: “Chuyên môn thì vẫn thế, vấn đề là biết quan hệ”. Hắn kể, ra các hội đồng xét công nhận chức danh giáo sư, phó giáo sư tại đây, được hay hỏng quyết định nhiều ở cách biết xử sự với những thành viên trong hội đồng. Đã có vị, chuyên môn tốt lắm nhưng do không biết quan hệ, vậy là hai ba bận ra hội đồng đều không được.
“Báo cáo bằng tiếng Anh thì sao?”, tôi băn khoăn. Hắn cho biết, tiếng Anh phải nhờ cô giáo dịch báo cáo khoa học rồi dạy phát âm luôn, mất hơn chục triệu. Ra hội đồng người ta hỏi thì sao? Câu hỏi sẽ được cho trước và nhờ cô giáo tiếng Anh chuẩn bị luôn. Muốn được vậy, phải đến nhà hoặc cơ quan của các vị trong hội đồng, cũng mất cho các vị ấy mấy chục triệu(?). Các vị đều vui vẻ nhận và hứa giúp. Ở đây, việc này đã thành lệ, chẳng có gì lạ. Lúc tạm biệt, tôi chúc hắn suôn sẻ.

Thứ Tư, 25 tháng 11, 2015

QUAN CHỨC TÂY, QUAN CHỨC TA


Nguyễn Văn Tuấn

.
H1
Tranh biếm họa, Thủ tướng Úc, John Howard và TT Mỹ George W. Bush thời chiến tranh Iraq. Nguồn: Internet
Phải nói là câu chuyện ông chủ tịch tỉnh An Giang “kênh kiệu” làm tôi suy nghĩ hoài. Thái độ của ông (và của nhiều quan chức khác ở VN) khác quá xa so với thái độ và ứng xử của giới chính khách phương Tây. Chiều nay đọc được câu chuyện Tổng thống Obama bị chửi trên Twitter, chuyện ông thủ tướng Phần Lan phải ngồi trong toilet máy bay, tôi lại liên tưởng đến hành xử của ông chủ tịch tỉnh An Giang và các quan chức VN nói chung.
Báo Washington Post hôm tháng 3 có một bài tường thuật về những chỉ trích ông trên mạng xã hội Twitter (1) rất thú vị và … vui. Xuất hiện trên một chương trình tivi, ông Obama đọc những tin nhắn phê phán ông. Có một người nickname là RWSurferGirl nhắn ông với câu hỏi: “Có cách nào chúng ta chở ông Obama bằng máy bay đến một sân golf ở nửa vòng thế giới, và cứ bỏ mặc ông ta ở đó” (Is there any way we could fly Obama to some golf course halfway around the world and just leave him there?) Ông Obama không hề nóng giận, mà còn hào hứng trả lời rằng: “Đó là một ý tưởng hay”.
Một người khác lấy tên Carol tweet tin nhắn với hàm ý chỉ trích: Dạo này, tóc ông Obama ngày càng bạc đi. Tôi không nghĩ ra lí do tại sao, bởi vì ông ấy có vẻ chẳng quan tâm đến những gì đang xảy ra (“Obama’s hair is looking grayer this days. I can’t imagine why since he doesn’t seem to be one bit worried about all that is going on.”) Không thấy nói ông Obama trả lời cái tin nhắn này.

Thứ Ba, 24 tháng 11, 2015

PGS-TS PHẠM QUỐC SỬ: TÍCH HỢP MÔN LỊCH SỬ LÀ MỘT THẢM HỌA KHÔN LƯỜNG


Một Thế Giới

TNc: Việc tích hợp môn học Lịch sử có điều chi uẩn khúc. Tôi xin lỗi trước nếu ý kiến của tôi không phải.: Hình như trong việc này có yếu tố nước ngoài hay tự diễn biến gì đó !?
Lich su, PGS.TS Pham Quoc Su, tich hop,


“Đừng bao giờ nghĩ bảo vệ môn lịch sử là bảo vệ “miếng cơm, manh áo” cho người dạy sử, mà đó còn là bảo vệ sợi dây kết nối tốt nhất của dân tộc hôm nay với nguồn sinh khí truyền thống và thời đại”, PGS-TS Phạm Quốc Sử - Trưởng khoa Lịch sử, Trường đại học Thủ đô Hà Nội khẳng định.

Xoay quanh việc tích hợp môn lịch sử được Bộ Giáo dục - Đào tạo nêu ra, cùng với những ý kiến đa chiều từ các chuyên gia, các nhà nghiên cứu sử học, các giáo viên lịch sử, PGS-TS Phạm Quốc Sử đã có những chia sẻ, những quan điểm hết sức thẳng thắn về vấn đề này.

Tìm hiểu, dạy và học lịch sử là vấn đề sống còn của dân tộc

Thưa thầy, lịch sử và môn lịch sử có vai trò như thế nào trong đời sống hiện nay?

PGS-TS Phạm Quốc Sử: Lịch sử là thầy dạy của cuộc sống. Hầu hết những gì diễn ra hôm nay đều có nguồn cội, căn nguyên từ quá khứ, hay nói cách khác đó là sự tiếp nối của quá khứ. Bởi thế, muốn hiểu hiện tại, muốn hành xử cho đúng, không lệch lạc trong tương lai thì phải soi chiếu vào lịch sử.

Còn môn lịch sử, nó sẽ giúp chúng ta tìm hiểu quá khứ một cách có hệ thống. Tuy nhiên, có nhận thức đúng về quá khứ hay không còn phụ thuộc vào quan điểm và phương pháp nhận thức, quan điểm và phương pháp nghiên cứu lịch sử, dạy và học sử của mỗi người.

Đất nước, cộng đồng hay cá nhân nào cũng cần đến vai trò của lịch sử. Với dân tộc Việt Nam, việc tìm hiểu lịch sử còn quan trọng hơn nhiều, bởi lẽ đất nước ta luôn bị đe dọa, xâm lăng, ngay cả lúc này. Vì vậy, việc tìm hiểu, dạy và học lịch sử là một trong những vấn đề sống còn của mỗi người trong cộng đồng dân tộc. Hơn nữa, Việt Nam đang ở trong thời kỳ hội nhập, học sử là để hiểu mình, hiểu người, giúp chúng ta biết mình đang ở tầm vóc nào, hiểu rõ bạn bè và kẻ thù của mình, từ đó sẽ hội nhập tốt hơn.

Chủ Nhật, 22 tháng 11, 2015

CẢM TẠ ĐẤT TRỜI CHO TA SỐNG VUI


Huy Thắng

 


      Ngay cả những người thân thiết nhất khi gặp nhà thơ Hoàng Cát vào những ngày này cũng đều hết sức ngạc nhiên. Ba năm trước gia đình và bạn bè đã tưởng phải chia tay vĩnh viễn tác giả “ Cây Táo ông Lành “ vì anh dính vào một trong tứ chứng nam y, ung thư hạch. Vậy mà bây giờ, ba năm trôi qua, anh vẫn khoẻ mạnh, như có phép mầu. Mới mờ sáng, ngay cả khi đang vào những ngày cuối thu sang đông tiết trời se lạnh và sương mù còn bảng lảng thì đã thấy Hoàng Cát trên xe máy phóng như bay khắp đường phố Hà Nội, phơi phới như một kẻ si tình vừa nhận được lời hẹn hò. Không thấy bất cứ biểu hiện gì của một người bệnh

       Thời kì sức khoẻ tồi tệ nhất của Hoàng Cát trọng lượng cơ thể của anh chỉ có đúng 42 kg. Không phải những ngày anh lên đường tham gia quân ngũ vào chiến trường mà là những ngày hoạn nạn đang cùng vợ yếu, con dại tất tả bươn chải  đủ 17 nghề để phơi mặt kiếm sống trên hè phố. Bây giờ ngược lại, Hoàng Cát là một ông già tuổi đã ngoài thất thập, tóc trắng như cước, da dẻ lúc nào cũng đỏ au như người không biết uống rượu bị ép vài chén cho vui, và cơ thể cân nặng đúng 68 kg. Chính người viết bài này đã từng rất nhiều lần bị đánh thức đột ngột lúc sáng sớm  ( Chả là tôi có thói quen thức khuya, dậy muộn)- “Hello, dạy đi, Hoàng Cát đang chờ dưới nhà, xuống ngay nhé.”

Thứ Tư, 18 tháng 11, 2015

AI TRẢ LỜI NGƯỜI DÂN VIỆT CÂU HỎI ĐẮNG CAY NÀY ?


Nhà văn Dạ Ngân


TT - Chúng ta đã đánh mất nhiều thứ và giờ định đánh mất luôn môn sử trong nhà trường nữa hay sao? Vì đâu nên nỗi, ai trả lời cho người dân Việt câu hỏi đắng cay này?
Tượng đài Hưng Đạo đại vương Trần Quốc Tuấn tại đảo Song Tử Tây - Trường Sa - Ảnh tư liệu.
Tượng Trần Hưng Đạo tại Trường Sa
Tượng đài Hưng Đạo đại vương Trần Quốc Tuấn tại đảo Song Tử Tây - Trường Sa - Ảnh tư liệu.
Đầu tiên phải nói qua một chút về môn văn trước đã. Vì sao? Vì văn - sử có liên quan mật thiết với nhau, một đằng là tiếng - tiếng Việt, một đằng là sử - sử Việt.
Nói hơi hình tượng, hai môn học ấy giống như đôi chân của một cơ thể, chúng khiến con người vững vàng cất bước với tâm hồn và trái tim yêu thương ở bên trong.
Môn văn đã bị chán từ lâu rồi, từ khi giáo khoa thư bị gò vào một định hướng hẹp và khi học sinh thực hành bằng văn mẫu nữa thì chao ơi, sự phản văn đã rành rành.
Trong khi môn văn bị đối tượng tiếp nhận nó lắc đầu thì môn sử cũng cùng chung số phận. Chúng ta đã đưa cho học sinh thứ sử gì vậy? Vì sao có tình trạng học sinh ngấy sử và không chọn nó làm môn thi bắt buộc?
Nguyên do rất nhiều, nhưng tựu trung sử trong giáo khoa thư cho cấp II và cấp III cũng với nguy cơ phản sử. Sử mà các em phải học đậm nhất từ sau nước Việt Nam đánh đổ phong kiến và giành độc lập, rồi cứ thế là liên hồi chiến công, hết chiến Tượng Trần Hưng Đạo tại Trường Sadịch này đến trận đánh khác.
Các em phải thuộc những thắng lợi luôn luôn là vẻ vang ấy và không chỉ có vậy, còn phải thuộc những liệt kê trong đó mà chúng tôi gọi là cách học sử đếm xác và đếm súng.
Tai hại rõ ràng, môn sử bị chính đối tượng tiếp nhận đẩy ra như một thứ bánh đã bị áp đặt vào khẩu phần ăn mỗi ngày cho những người đang lớn lên. Ai mà không ngấy, và khi đã ngấy rồi thì sẽ chán lẫn sợ.

Thứ Hai, 16 tháng 11, 2015

TRẦM LUÂN NÀO CÓ RIÊNG AI


Dương Đức Quảng


TNc. Ngày 14-11 tại Tòa soạn báo Đại Đoàn Kết tại Hà Nội, báo Đại Đoàn Kết và các bạn bè thân hữu của anh Phan Duy Nhân đã tổ chức buổi giới thiệu cuốn sách Phan Duy Nhân-Thơ & Đời do Nhà xuất bản Đà Nẵng in và phát hành tháng 10-2015, TNc, xin giới thiệu bài viết "Trầm luân nào có chừa ai" của Dương Đức Quảng cùng tấm ảnh được in cùng bài viết trong cuốn sách. Bài này, ở phần Vĩ thanh tác giả có sửa chữa đôi chỗ so với bản đã in.
Bây giờ nhiều người gặp ông, một ông già về hưu, thường mặc bộ đồ thầy chùa, ra đường thường khoác một chiếc túi vải, lẫn trong hàng vạn, hàng triệu người dân thành phố, không biết ông từng là một nhân vật nổi tiếng trong những năm chiến tranh. Nhưng nhiều người tham gia phong trào đấu tranh ở đô thị miền Nam trong kháng chiến chống Mỹ, nhất là ở thành phố Đà Nẵng, đều biết tên ông. Bởi vì ông từng là “Chủ tịch lực lượng thanh niên, học sinh tranh đấu” thời chống Mỹ ở tỉnh Quảng Nam, một trong những người lãnh đạo phong trào đấu tranh đô thị làm chủ thành phố Đà Nẵng 76 ngày đêm trong năm 1966, từng bị bắt và bị tù ở Côn Đảo. Sau giải phóng 1975, ông đã trải qua nhiều cương vị công tác khác nhau, trước khi nghỉ hưu là một cán bộ cao cấp, nhiều năm giữ chức Quyền Trưởng ban Tôn giáo của Chính phủ.
Ông là Phan Chánh Dinh, tức nhà thơ Phan Duy Nhân, tức Nguyễn Chính, một nhân vật mà cuộc đời “vinh quang chung không ít, trầm luân riêng cũng nhiều”.

Thứ Năm, 12 tháng 11, 2015

TẠ TRÍ HẢI - NGHỆ SĨ CỦA ĐƯỜNG PHỐ


Trần Vũ Long


Ông là một người con của Hà Nội, một nghệ sĩ đường phố, không gia đình, không nhà cửa, sống cuộc đời nay đây mai đó cùng với những cây đàn. Cuộc đời ông đã phải trả nhiều giá đắt khi cố sống là một người trung thực, đấu tranh với cái xấu và cái ác. Thật cay đắng, nhưng suốt đời ông không tự đánh mất mình. Ông chính là một sứ giả của âm nhạc bởi đã đem lại niềm tin yêu vào cuộc sống vào con người cho tất cả những ai đã từng nghe ông chơi đàn theo cách giản dị và chân thật nhất. Ông đã làm nên một nét văn hoá của Hà Nội.

Có nhiều khi tự hỏi, mình có yêu thành phố này không. Đầy hoài nghi. Tại sao lại thế. Tôi đã sinh ra và lớn lên ở thành phố này, lẽ ra phải luôn yêu thương và gắn bó với nó chứ nhỉ. Nơi đó là tuổi thơ. Nơi đó là kỉ niệm buồn vui, là thăng trầm của cuộc đời mình. Ấy vậy mà nhiều lúc tôi muốn chạy trốn khỏi nó. Hà Nội ơi, thật có lỗi lắm thay nhưng đó là sự thật. Tôi muốn chạy trốn khỏi những ồn ào, xô bồ. Tôi muốn chạy trốn khỏi khói bụi. Tôi muốn chạy trốn khỏi sự nhếch nhác của phố phường. Tôi muốn chạy trốn khỏi những đổi thay kệch cỡm. Tôi muốn chạy trốn khỏi những khuôn mặt vô cảm, những ngôn từ hợm hĩnh, những thói đạo đức giả… Đó là những điều mà mỗi ngày tôi lại càng phải chứng kiến nhiều hơn trong thành phố của mình. Người ta đã đặt lên vai Hà Nội của tôi quá nhiều trọng trách, và làm biến đổi nó bằng mọi cách. Hà Nội của tôi mấy chục năm về trước đâu có thế. Tôi nhớ. Nhớ lắm… Những lúc như thế, tôi lại tìm đến một con người. Ông là một người con của Hà Nội. Một người không gia đình, không nhà cửa. Lâu nay rất nhiều người dân Hà Nội đã quá quen thuộc với hình ảnh một ông già râu tóc bạc phơ, đội chiếc mũ kiểu cao bồi, ngồi kéo đàn violon bên bờ hồ Hoàn Kiếm. Người ta gọi ông bằng cái tên dân giã và đầy trìu mến Nghệ sĩ đường phố.

Thứ Hai, 9 tháng 11, 2015

MAO TRẠCH ĐÔNG VÀ NHỮNG NGƯỜI ĐÀN BÀ 6


Kinh Phu Tử (Đài Loan)

26. Thượng Quan Vân Châu vào ra Trung Nam Hải


*
Mùa Hè năm 1966, Mao từ miền Nam về Bắc Kinh, ông ta đưa Thượng Quan Vân Châu vào Trung Nam Hải, ở ngay trong biệt thự Phong Trạch Viên.
Vân Châu trở thành người của tổ phục vụ đời sống với danh nghiã bác sĩ mát-xa đến từ Thượng Hải. Chỉ có Trương Dục Phượng biết rõ Vân Châu là ai.
Mao cần những người phụ nữ đẹp và khéo léo nhằm giải tỏa sưc ép thần kinh, giải tỏa chứng tự kỉ ám thị. Những năm gần đây Mao lúc nào cũng cảm thấy nguy hiểm mai phục chung quanh, đe dọa cuộc sống, có đủ loại âm mưu đang dò xét, nhìn trộm, âm mưu đối với ông ta.. Đấu đá trong Đảng là chuyện không tránh khỏi. Không còn con đường trung dung.
Đàn bà, trời phú cho Mao sự an ủi lớn nhất ở thế gian này. Mao thưởng thức làn da trắng như tuyết của Vân Châu, càng đáng yêu hơn là tình cảm nồng nàn của cô. Nhưng Mao chỉ còn lại những năm tháng ít ỏi, năng lực tình dục không còn hùng hậu như xưa. Tình dục của Mao có lúc chỉ còn lại ở sự ôm ấp hôn hít tấm thân phụ nữ, để phụ nữ cẩn thận ngồi lên lòng, mặc cho đôi bàn tay sờ mó nắn bóp. Miệng lưỡi và đôi tay làm cho Mao thỏa mãn một thứ tình dục, nhưng lại không làm cho người phụ nữ được thỏa mãn. Người phụ nữ ngổi trong lòng Mao cố nở nụ cười gượng gạo, cùng Mao chơi một trò chơi. Họ diễn lại bi kịch của người phụ nữ hậu cung mấy nghìn năm trước.

Thứ Năm, 5 tháng 11, 2015

THƠ GỬI ÔNG TẬP CẬN BÌNH



Hôm nay vợ chồng ông Tập Cận Bình đến thăm nước ta
Chuyện thăm thú lại qua như lá xanh lá đỏ
Khách đến nhà lễ nghĩa là điều bình thường
Lại có người bất bình cũng bình thường như thế

.
Chỉ không bình thường khi đảo của ta Trung Quốc nhảy vào tôn tạo
Xây hải đăng như thể đất mình
Không lẽ 16 chữ vàng để dễ dàng xâm lấn
Đã là bạn bầu không ai cướp của nhau...
.
Ông Tập đến Việt Nam
Đất nước "Lấy nhân nghĩa thắng hung tàn"
"Bán anh em xa mua láng giềng gần"
Kẻ thù chết còn cầu siêu cho vong linh siêu thoát
.
Nhưng đất nước tôi không phải của Trung Hoa
Yêu nhau phần ai nấy ở
.
Dù rất vội ông cố đến thăm gò Đống Đa, Ngọc Hồi
Nơi những người tổ tiên ông nằm lại
Mộng xâm lược vùi xương gò bãi
Sẽ nói cùng ông bài học chưa quên...
.

Trưa 5-11-2015

Thứ Sáu, 30 tháng 10, 2015

MAO TRẠCH ĐÔNG VÀ NHỮNG NGƯỜI ĐÀN BÀ 5


Kinh Phu Tử (Đài Loan)



21. Thượng Quan Vân Châu, đại mĩ nữ Thượng Hải


*
Lưu Thiếu Kì, Chu Ân Lai, Trần Vân, Đặng Tiểu Bình chủ trì công tác sửa chữa tả khuynh, đề phòng tả khuynh, điều chỉnh chính sách đã có kết quả bước đầu, đỉnh cao của nạn đói đã qua, hàng chục triệu người đã chết vì đói, tình hình đã ổn định. Nỗi đau quá lớn, cần phải tổng kết kinh nghiệm, tiếp tục mở rộng công tác quản lí, làm dịu mâu thuẫn, xoa dịu nhân tâm. Các vị lãnh đạo đề nghị triệu tập Hội nghị công tác Trung ương mở rộng để tổng kết những bài học đau xót, xác lập phương châm, đường lối từ nay về sau. Từ thời trẻ, Mao đã là một tướng công cộc cằn, quen chuyên quyền, độc đoán. Lần này thì Mao không thể qua mặt Lưu Thiếu Kì và những người kia. Đại nhảy vọt khiến cho kinh tế suy sụp, nạn đói giết chết mấy chục triệu người, cơ ngơi của Đảng Cộng sản suýt tiêu vong, liệu còn có gì để nói? Mao đồng ý đề nghị của nhóm Lưu Thiếu Kì, tháng Giêng năm 1961, mời tất cả cán bộ chủ chốt của hơn hai nghìn hai trăm huyện trong cả nước, cộng thêm cán bộ khu, tỉnh, thành phố, các bí thư đảng ủy các xí nghiệp cấp tương đương, tổng cộng hơn bảy nghìn người, về Bắc Kinh dự Đại hội tổng kết, vẫn thường được gọi là “Đại hội bảy nghìn người”

Thứ Hai, 26 tháng 10, 2015

SỐ PHẬN MỘT CUỐN SÁCH


Vũ Từ Trang - Văn Giá





Viết xong năn 1974-75, năm 1990, NXB Đà Nẵng mạnh dạn cho in với tên sách "Miền hoang tưởng" với tên tác giả Đào Nguyễn. Ngay khi sách phát hành, nxb và tác giả chịu nhiều hệ lụy của các cơ quan quản lý. Trải qua sau 1/4 thế kỷ, xã hội có nhiều đổi mới, cởi mở, vừa qua, tập sách được in lại với tên sách "Hoang tưởng trắng" thay cho tên cũ "Miền hoang tưởng" và tên tác giả là Nguyễn Xuân Khánh, thay cho tên cũ là Đào Nguyễn.. Nhà văn Nguyễn Xuân Khánh có cuộc đời khá chìm nổi. Nhưng văn của ông luôn toát lên vẻ đẹp yêu cuộc sống, luôn hướng thiện, vươn tới vẻ đẹp cao sang của con người. Bộ ba tiểu thuyết lịch sử của ông, là "Hồ Quý Ly", "Mẫu thượng ngàn" và "Đội gạo lên chùa" khi được công bố, sớm trở thành hiện tượng văn học, sách được tái bản nhiều kỳ, được trao nhiều giải văn học có giá trị. Ông còn có tập bản thảo, được anh em viết lách chuyền tay nhau đọc, là tiểu thuyết "Trư cuồng".
Tối qua, 25-10, tại Cà phê thứ bảy (Hà Nội), buổi ra mắt tiểu thuyết "Hoang tưởng trắng" của nhà văn Nguyễn Xuân Khánh, do nhà phê bình văn học Phạm Xuân Nguyên dẫn chương trình, được đông đảo các nhà văn, bạn bè thân hữu đến dự.
Qua sự kiện ra mắt tập sách, thêm một niềm tin cho người cầm bút, nếu viết thật tâm với nhân dân, đất nước, thì trước sau, tác phẩm ắt hẳn sẽ có người tìm đọc.

Thứ Bảy, 24 tháng 10, 2015

THÌ CHO HAI CHỮ VÔ THƯƠNG


Trần Nhương



Có kẻ đạo trời, đạo biển

Đạo cả lòng tin bao người
Đạo hết bao dung thánh thiện
Đạo lòng ngay thẳng non tươi
.
Bạn bè đạo câu thơ nhỏ
Lỗi lầm đau cả văn chương
Bao dung bỏ qua lầm lỡ
Cùng dàn bầu bí hãy thương
.
Văn nhân nhỏ nhoi một góc
Thì xin hai chữ VÔ THƯỜNG !
Chiều 24-10-2015

Thứ Ba, 20 tháng 10, 2015

BÀI THƠ VỪA VIẾT Ở NHA TRANG

BIỂN

Không bị mất tự do dân chủ
Không giải phóng mặt bằng cưỡng chế đất đai
Sao biển giận xé mình trăm lớp sóng
Oằn toàn thân quật nát bờ dài

Không tình ái ghen tuông thói đời chim chuột
Không ai bôi nhọ thanh danh
Sao biển lại đành hanh tức tối
Để bạc đầu khi tuổi đang xanh

Không ai xâm hại bản quyền đại dương ngàn tuổi
Không ai nhân bản hàng nhái mênh mông
Sao biển nổi khùng ngày đêm la lối
Giật lên giông bão đùng đùng

Không ai cấm vi sa xuất cảnh
Không an ninh ngăn lối ra vào
Sao biển phải chiêu trò ranh mãnh
Thủy triều khi thấp khi cao

Biển là biển... như em vẫn thế
Nếu không biển hóa thành ao
Anh hạnh phúc và đớn đau vô kể
Không mặn mòi anh sẽ sống ra sao ?
                Nha Trang chiều 19-10-2015



Chủ Nhật, 18 tháng 10, 2015

MAO TRẠCH ĐÔNG VÀ NHỮNG NGƯỜI ĐÀN BÀ 4


Kinh Phu Tử (Đài Loan)

16. Chiếc giường xếp

*
Trong tiêu chuẩn đạo đức văn hóa truyền thống của Trung Quốc, đền đáp công ơn, cảm tạ ân đức là vô cùng quan trọng. Các bậc cha mẹ đều truyền vào tâm linh con cái quan niệm đền ơn, để đời sau đền ơn cha mẹ, thầy giáo, cấp trên đã có công đề bạt, biết ơn Hoàng thượng không giết, công ơn lãnh tụ đã giải phóng. Quan niệm đền ơn là sự vận động một chiều, từ dưới lên trên, từ trẻ đến trưởng thành, từ dân đến quan, từ vua tôi đến quần thần. Người đền ơn không có quyền lợi, chỉ có dâng hiến. Điều vô cùng quái dị đó là, Hoàng đế nổi nóng, xuống chiếu đẩy những ai đó ra cửa Ngọ Môn chém đầu, ai đó trên pháp trường trước khi bị đao phủ chém đầu vẫn còn ngoảnh về phương Bắc, quì xuống, ba lần hô vạn tuế, tạ ơn Hoàng đế đã ban cho cái chết.
Quan niệm đền ơn ở tầng cao là hoàng ân dâng hiến. Tập tục cổ xưa này kế truyền cho đến những năm Năm mươi biến thành “trời cao đất rộng không bằng công ơn của Đảng, sông dài biển sâu không bằng ân tình của Mao Chủ tịch”. Trương Dục Phượng đến bên Mao, hàng ngày đối diện với công ơn lãnh tụ còn hơn cả “trời cao đẩt rộng”, “sông dài biển sâu”.
Văn phòng trung ương cho cô chức danh y tá trong tổ phục vụ sinh hoạt của Chủ tịch. Tổ phục vụ sinh hoạt có hơn hai mươi người, bao gồm bác sĩ, y tá, cần vụ, đầu bếp, lái xe. Không khí trong tổ rất nghiêm túc, kỉ luật rất nghiêm minh. Lúc mới đến, Văn phòng trung ương bảo với cô ba điều: thứ nhất, làm việc bên Chủ tịch, tất cả những gì trông thấy, nghe thấy, nghĩ đến, đều là những điều cơ mật tuyệt đối của Đảng và Nhà nước, không được tiết lộ dù chỉ một tị; thứ hai, hạn chế đến mức tối thiểu viết thư về nhà, cho bạn bè, nội dung thư chỉ thăm hỏi, phong bì chỉ đề hòm thư, không ghi địa chỉ; thứ ba, phải trung thành với lãnh tụ, phục tùng mệnh lệnh, mọi hành động đều phải nghe theo chỉ huy.

Thứ Ba, 13 tháng 10, 2015

NGUYỄN DU VÀ NHỮNG BƯỚC THĂNG TRẦM TRÊN CON ĐƯỜNG GIẢI THOÁT


Hoàng Quốc Hải


(Tham luận tại Hội thảo Ảnh hưởng của Nguyễn Du với văn chương hiện đại)

Từ xưa ta chỉ tìm hiểu Nguyễn Du trên cương vị nhà thơ lớn và xoay quanh tác phẩm Truyện Kiều.
Gần trăm năm nay người ta tranh luận triền miên về Truyện Kiều. Đôi khi có những cuộc tranh luận vì động cơ chính trị, người ta cũng mạt sát Truyện Kiều. Nhưng giá trị văn chương và nhân văn của Truyện Kiều ngày càng khẳng định vị trí số một của Truyện Kiều trong lòng công chúng Việt Nam.
Vài chục năm gần đây lại tiến thêm một bước nữa, tìm hiểu Nguyễn Du trên cương vị một nhà văn hóa.
Tuy nhiên, nếu chỉ đóng khung Nguyễn Du với tác phẩm Truyện Kiều, chắc là ta hiểu Nguyễn Du chưa trọn vẹn. Sự thật, cuộc đời và quá trình chuyển hóa tư duy của Nguyễn Du, được phản ánh khá phong phú và trung thực trong các tác phẩm chữ Hán của ông. Bài viết này nhằm bước đầu tìm hiểu những thăng trầm của Nguyễn Du từ Vị ngã đến Bản ngã và từ Phi ngã tới Giác ngộ và Giải thoát.
TỪ VỊ NGÃ…
Gia cảnh lâm nạn, Nguyễn Du mất chỗ dựa. Đã vậy, đất nước lại rơi vào cảnh loạn ly. Vốn con nhà dòng dõi thế gia lại có học thức, Nguyễn Du cũng lo lập thân, lập nghiệp như các nhà nho khác.
Khi Nguyễn Du vào tuổi cận 30, cũng là lúc Thăng Long rối loạn, nội bộ Lê- Trịnh lục đục, Nguyễn Huệ kéo quân ra Bắc diệt Trịnh dưới danh nghĩa phù Lê. Lê Chiêu Thống ngồi chưa ấm chỗ đã đón 29 vạn quân Thanh sang nhằm ổn định đất nước. Thực chất là đất nước có nguy cơ bị chiếm đóng. Nguyễn Huệ đem quân ra Bắc phối hợp với các lực lượng yêu nước do các sĩ phu Bắc Hà tập hợp.Và chỉ trong vòng 10 ngày đã đánh cho 29 vạn quân Thanh tan tác. Quang Trung lên ngôi hoàng đế. Đất nước tạm yên, nhưng chưa ổn.
Năm 1789 khi Quang Trung đại phá quân Thanh, anh vợ Nguyễn Du là Đoàn Nguyên Tuấn hợp tác với Tây Sơn, nên được vời giữ chức Thị lang Bộ lại. Lúc này Nguyễn Du về quê vợ ở Quỳnh Côi Thái Bình, năm ấy ông mới 24 tuổi.

Thứ Tư, 7 tháng 10, 2015

VIẾNG BẠN NHẬT TUẤN


Trần Nhương




Tuấn bảo lên Bình Dương chơi với tớ
Cao su ngút ngát thỏa thuê rừng
Muốn gì có nấy tha hồ sướng
Người lạ ở đây không rửng rưng

.
Bạn mời mà bận chưa vô được
Vẫn ngoái Tân Uyên hẹn có ngày
Nào ngờ Tuấn vội đi như trốn
Cái kiếp trần gian lắm đọa đầy

.
Ngoại 70 mươi rồi đơn lẻ bóng
Mấy thuyền mấy bến vẫn đơn côi
Bỏ lại thị thành danh với lợi
Làm người ở ẩn chẳng nâu sồi

Thứ Ba, 6 tháng 10, 2015

NHÀ VĂN NHẬT TUẤN TỪ TRẦN !


TN



Nhà văn Nhật Tuấn vừa qua đời tại Bệnh viện Thống Nhất ở Sài Gòn lúc 6 giờ chiều, ngày 6 Tháng Mười, 2015. Hưởng thọ 74 tuổi. Nhà văn Nhật Tuấn tên thật: Bùi Nhật Tuấn, sinh năm 1942, tại Hà Nội
Nhà văn Nhật Tuấn là hội viên Hội Nhà Văn Việt Nam, đã in gần 20 tác phẩm gồm nhiều tập truyện ngắn và truyện dài. Tác phẩm đầu tay có tên “Trang 17”, in năm 1978 đoạt Giải nhất Giải Văn Học của Tổng Công đoàn Việt Nam năm 1978. Nhưng tác phẩm nổi tiếng và xuất sắc nhất của Nhật Tuấn là cuốn Đi Về Nơi Hoang Dã in năm 1988.

Trang trannhuong.com và gia đình Trần Nhương xin chia buồn tới gia đình Nhà văn Nhật Tuấn. Cầu mong anh linh bạn Nhật Tuấn mà đông đảo bạn bè yêu quý, về cõi thiên thu thanh thản !