Thứ Hai, 11 tháng 1, 2016

LẠY ÔNG TÔI Ở BỤI NÀY


Vương Đình Trung



Vợ hắn reo lên khi nghe xong đoạn tin vừa phát trên tivi. Thị nói với hắn:
- Anh có nghe rõ và hiểu hết ý nghĩa của tin vừa phát không?
- Thì người ta khuyến khích nhà nào đẻ toàn con gái sẽ được thưởng chứ gì. Đó cũng là biện pháp để cân bằng giới tính chứ có gì mà bà phải nhảy dựng lên.
Vợ hắn lườm hắn một cái rõ dài, nói:
- Nhà mình đẻ toàn con gái chắc chắn sẽ được thưởng, quyền lợi sát sườn không mừng sao được.
Hắn bảo:
- Chắc những nhà được thưởng phải có nhiều con gái, chứ nhà mình có mỗi hai đứa thì thưởng gì.
Vợ hắn ra chiều suy nghĩ một lúc rồi nói:
- Tôi thừa biết trong những dịp đi đây, đi đó, kiểu gì anh chả có con rơi con vãi. Giờ anh đi tìm về đây, nhà minh sẽ thừa tiêu chuẩn ưu tiên, ưu đãi đủ thứ. Vì tôi biết anh chỉ đẻ được con gái mà thôi.
Hắn nạt vợ:
- Này đừng có giả vờ ham thưởng mà điều tra hành tung của tôi trong những chuyến đi công tác đấy nhé. Làm gì có con rơi con vãi mà mơ.
- Tôi thèm vào điều tra với nghi kị, tôi nói thật lòng, con anh cũng là con tôi, đón về mà nuôi chả lợi trăm đường à. Con anh thì được có cha, mẹ nó thì đỡ phải giấu diếm, che đậy, biết đâu nó đang sống khổ cực cùng mẹ nó, lại được đón về chả may mắn sung sướng lắm sao.

Chủ Nhật, 10 tháng 1, 2016

NGUYỄN MINH CHÂU 1968-1973 (II)


Vương Trí Nhàn



Đơn độc


*Tôi thấy sống ở đây, người nào rồi cũng có chỗ không hợp mình, rồi cũng chán. Thằng Sách tẩn mẩn và ti tiện quá — lúc nào cũng lắng nghe theo đuổi tọc mạch một chuyện gì đấy. Ông Khải trắng trợn. Không phải là lưu manh hư hỏng gì, nhưng mà cứ có phần trắng trợn, tôi ghê ghê. Ông Mai muốn lôi tôi vào rất nhiều chuyện mà tôi xa lạ; ông ấy cứ giới thiệu cho mình gặp người nọ người kia. Còn thằng Thiều thích đủ mọi thứ, thấy người ta làm sao thì làm vậy. Nói chuyện với nó cũng nhạt, chẳng bốc được chuyện gì. Còn như ông, sao mà ông phiền muộn sớm thế, cái tuổi của ông đáng nhẽ phải đang là tuổi đàn đúm, thì nó mới là trẻ (Một lần khác: ông nên nhớ rằng không có gì thích bằng tuổi trẻ. Tuổi già bao giờ cũng có cái lố bịch của nó. Ông có mà không biết dùng.)


… Tôi chẳng biết xếp mình vào đâu cả ; không biết như thế nào, nhưng tôi, tôi nhận thấy cách sống của tôi đang là cách sống của một nghệ sĩ đấy. Trước những vấn đề thời sự những vấn đề của đời sống hàng ngày sự phản ứng của mình như thế là vừa phải.
Tôi cho về căn bản đời sống là phải ít yêu cầu thôi. Mình tự lượng sức mình, mình không giúp ai được chút gì, thì mình cũng đừng đòi hỏi ở ai một tí gì cả.
… Suy cho cùng, đối với thằng viết, chỉ có viết là thích nhất.