Thứ Bảy, 8 tháng 7, 2017

VỀ "TỰ DIỄN BIẾN", "TỰ CHUYỂN HÓA"


: Vũ Ngọc Hoàng


Kết quả hình ảnh cho Vũ Ngọc Hoàng

Một số năm gần đây, nhiều văn bản của Trung ương, và gần nhất là nghị quyết TW 4 khóa XII, khi nói về vấn đề suy thoái của một bộ phận cán bộ đảng viên, đã nhấn mạnh cụm từ “tự diễn biến”, “tự chuyển hóa”. Trong cán bộ, đảng viên và nhân dân cũng còn các cách hiểu không giống nhau. Đó là lý do khiến tôi muốn tiếp cận vấn đề này, mong góp vài ý kiến để bạn đọc tham khảo.
“Tự” là tự mình, do mình, chứ không phải do ai bắt mình phải thế. Tự mình thì mình phải chịu trách nhiệm chứ không đổ lỗi cho ai, tức là loại trừ nguyên nhân kẻ khác phá ta. Phá là việc của họ, còn tự diễn biến, tự chuyển hóa là việc của chính ta, tự ta, do ta. Nhưng “tự diễn biến” muốn nói ở đây là “tự” của ai? Theo tôi, không phải là của nhân dân. Nhân dân không có “tự diễn biến”, “tự chuyển hóa”. Trách nhiệm trực tiếp trong việc này nếu để xảy ra sẽ thuộc về nhà nước và đảng cầm quyền, chứ không phải do nhân dân.
Trước đây ít năm ta hay nói về việc phải cảnh giác các âm mưu của thế lực thù địch và cơ hội chính trị tác động lôi kéo nhân dân theo hướng “diễn biến hòa bình” nhằm thay đổi chế độ chính trị. Nhưng đó là nói về “diễn biến hòa bình”. Còn “tự diễn biến”, “tự chuyển hóa” theo tôi hiểu là nói về hệ thống chính trị, trước nhất là cán bộ của hệ thống chính trị ấy. Mà cán bộ không có chức vụ quan trọng thì dù cá nhân người ấy có thay đổi cũng không dễ gì chuyển hóa được ai. Đáng lo và đáng đề phòng nhiều, chính là cán bộ có chức quyền, nhất là cấp chiến lược.

Thứ Hai, 3 tháng 7, 2017

RỖNG ĐÊM THƯƠNG NHỮNG LẮT LAY TA - NGƯỜI

Trong hình ảnh có thể có: 1 người, đang cười, cận cảnh


Với chùm lục bát của Quách Lan Anh

Lục bát, vốn là một thể thơ khó để hay, phân định ngay gianh giới, đẳng cấp của người làm thơ, những con chữ bắt quện nhau như em với anh, như tình đã lẫn trong mắt trong môi...
Là em đấy, người thơ, em gieo nhớ vào đâu, gieo nhớ vào kỷ niệm, kỷ niệm tua tủa mọc nhành, những dại khờ mởn nhú, rỗng đêm thương những lắt lay ta - người bằng những câu thơ rút ruột. 
Mắt lá nằm nghiêng trên triền nhớ, từng giọt mắt xanh rơi...
Cô đơn đang hò hẹn cô đơn đang tỏa hương...
Có ai đó không, có ai nghe thấy không...
HÒ HẸN VỚI CÔ ĐƠN - tập thơ thứ 3 của cô giáo Quách Lan Anh, tỉnh Thanh Hóa, bản thảo đã xuống nhà in, nay ngồi đọc lại xem còn gì sai sót không lại chạm lại những câu lục bát nhói lòng. Sẽ giới thiệu kỹ hơn khi cuốn thơ in xong, bây giờ chia sẻ 5 bài lục bát của nàng thơ ấy, mời mọi người đọc nhé.

1. TỰ RU
À ơi... cái nhớ ngủ yên
Xin đừng đánh thức
những phên dậu đời
Bơ phờ ru giấc mơ tôi
Mà sao cơn nhớ nén rồi…
bùng lên

Chủ Nhật, 2 tháng 7, 2017

CHỌI TRÂU




Trần Nhương



Thấy chuyện chọi trâu Đồ Sơn, ông chủ trâu bị trâu húc chết. Tôi nhớ bài thơ này viết năm 2005. Đưa lên đây như lời tâm sự

Kết quả hình ảnh cho Chọi trâu
Đồ Sơn có hội chọi trâu
Người từ nơi đẩu nơi đâu đổ về
Biển như một mảnh ao quê
Tiếng cười tiếng nói tiếng xe khê nồng
Đầy đường lục lục, hồng hồng
Hung hăng với bước trâu lồng chọi nhau
Nào thù nào oán gì đâu
Kéo cày là phận, dãi dầu là thân
Chia nhau vạt cỏ xanh ngần
Sớm cười toét miệng, trưa nằm cọ lưng
Kiếp trâu sỏ mũi buộc thừng
Thương nhau cùng cảnh quây quần bên nhau!