Thứ Sáu, 4 tháng 11, 2016

CHÙM THƠ CỦA TRẦN NHƯƠNG IN TRÊN TC "NHÀ VĂN VÀ TÁC PHẨM" SỐ 19


Trần Nhương


KỲ ANH

Kỳ Anh như chiếc bánh cu đơ
Cong vênh vì nắng nóng
Gió hun cây cỏ hao gày
Đường số Một giòn ra từng khúc
.
Kỳ Anh biển áp bên sườn giông bão
Hoành Sơn chắn lối Đèo Ngang
Kỳ Anh như nắm cơm ngày đói
Như vú già cạn sữa nhăn nheo
Thị tứ Voi xác xơ quán xá
Những cô gái vẫy tay tài xế táp xe vào
Dân Kỳ Anh như hòn đá mồ côi
Hiền lành và gan góc
Nhẫn nhịn và thật tà
.
Kỳ Anh
Mang trên mình nhọt bọc
Ba mươi cây số vuông
Bảy mươi năm nhượng địa (**)
Vũng Áng ơi thăm thẳm nỗi buồn
Như cô gái ép lấy chồng ngoại quốc
Kỳ Anh bất lực
Thiểu năng toàn tập bây giờ.
.

Chủ Nhật, 30 tháng 10, 2016

NGƯỜI LÀM HỎNG THƠ MÌNH


Vũ Quốc Túy

Tôi đang nằm khoèo ở quê, buồn chán vì lỡ mất một chuyến đi điền dã, may sao cái lão thi sĩ bụi quái dị Văn Thùy bỗng điện thoại bảo đến nhà chơi. Mình đã vạch đường chỉ lối rất tỷ mỉ mà lão vẫn đi lạc. Buộc lòng phải tặng cái lão Chủ nhiệm HỢP TÁC XÃ THƠ HỒN RƠM mà báo chí đã tốn không ít giây mực một câu thế này “Con đường chui ở miệng ra/ cứ gần chỗ ngoặt thì ta dọn mồm”. Đời này chả ai như lão, đi lang thang quanh đất nước, hết một vòng thì đến nhà mình. Gần tết nguyên đán, năm nào cũng có mặt ở phố ông đồ Văn Miếu Quốc tử giám cho chữ thư pháp, bán thơ viết tay xưng danh thơ sạch chế biến từ ca dao, “người lạ bán hai mươi ngàn/ người quen lèn chặt giá sàn gấp đôi”. Thế rồi cho không mà chả ai nỡ không móc túi biếu ông đồ nghèo vài đồng . Nhà lão mặt đường thị trấn mà im ỉm khóa quanh năm. Đến cái tiền điện lực hằng tháng nhà đèn không thu nổi, phải rình mò chờ lão về mà tóm cổ, rồi dọa phạt vì chậm nộp. Có đời thưở nhà ai đi đường phạm luật bị cảnh sát giao thông ách lại kiểm tra giấy tờ thì chả thấy có thứ gì ngoài cái hóa đơn thu tiền điện tháng hiện tại. Cãi chầy cãi cối, chả có văn bản nào xác minh nhân thân, cái sự giàu nghèo, chỗ ở hiện tại chính xác bằng cái hóa đơn tiền tiện, rồi công an cũng cho qua vì đã nhìn thấy lão trên ti vi. Tôi sống một mình, có thêm lão, nhà vui hẳn. Hai lão rủ nhau đi chợ mua sắm thức ăn, về nhà hì hụi đâm đầu vào bếp nấu nướng. Đi chợ mua đồ, rồi vào bếp, lòng tự kiêu về cái tài nội trợ của tôi bỗng xẹp như quả bóng xì hơi, bởi lão quá ranh ma trong việc chọn mua hàng, vừa rẻ lại vừa ngon và sạch. Mua ớt, mua cà muối…phải đưa lên mồm nhấm thử, ngửi mùi! Sắm đồ ăn toàn thứ dân dã, đạm bạc, ngon lành… rồi cố ăn cho hết.