Thứ Năm, 14 tháng 9, 2017

GẶP NHÀ THƠ THỜI HOA ĐỎ TẠI SÀI GÒN


Phùng Văn Khai

Phơ phơ đầu tóc bạc/ Lừng lẫy danh tiếng vang/ Nghĩa khí mây cao ngất/ Trời thu trăng sáng choang... Không hiểu sao, khi gần sáng tỉnh dậy, trong tiếng gà nhu nhơ gáy nơi cây bông gòn của nhà khách số 8 Nguyễn Bỉnh Khiêm TP.HCM trong đêm Noel thì những câu thơ cổ trên trong Tam Quốc Chí cứ ngân nga trong tâm trí tôi. Chiều hôm trước, tôi đã có buổi trò chuyện say sưa với lão nhà thơ Thanh Tùng đến tận khuya.
Lứa chúng tôi cách sau nhà thơ Thanh Tùng ngót nửa thế kỷ nên mọi thứ, tất nhiên kể cả văn chương đã là khác lắm. Nhưng ông quá dễ gần, đến nỗi, tôi, lần đầu tiên được hầu chuyện và hầu rượu đã thấy mình như hoàn toàn có thể nói thẳng băng những suy nghĩ, chuyện văn chương, nhất là những “kị húy” trong làng văn nghệ với ông mà không cần phải rào đón, e dè.
Hôm ấy, nhà thơ Thanh Tùng đến vào buổi trưa bằng xe máy khi chúng tôi đã bắt đầu cuộc nhậu. Các bạn văn nghệ có mặt đều rất trân trọng ông nhưng dường như không phải ai cũng hiểu được nỗi lòng của nhà thơ, cho dù thực ra Thanh Tùng là một người hết sức dễ hiểu. Tôi không dám hỏi ông cơn cớ gì phiêu bạt phương Nam, bởi một người ưa hải hồ sông biển như ông thì điều đó dường như là một lẽ đương nhiên. Câu trả lời đã có từ những bài thơ của Thanh Tùng, từ cách sống và cách tổ chức gia đình rất đặc thù và trên hết là tấm lòng của ông với thơ ca, với đời sống. Thời gian đã ưu ái hoặc bất lực trước ông, một lão phu phơ đầu tóc bạc ở vào tuổi bảy bảy vẫn vững vàng như trái núi. Ông như một khoang tàu lừ lừ xuôi ngược trong mịt mùng vần xoay của tạo hóa.

Thứ Hai, 11 tháng 9, 2017

KIM KỔ KỲ KUẶC KÝ (chương 11)

Trần Nhương







TNc: Tiểu thuyết "Kim kổ kỳ kuặc ký" của Trần Nhương được NXB Hội Nhà văn xuất bản năm 2016. Ơn giời cũng được bạn đọc yêu mến và nhiều nhà phê bình văn học viết bài giới thiệu. Nhân vật chính là nhà phẩm bình văn chương Mao Tôn Úc từ phương Bắc dạt vào An Nam, do phạm húy nên ông bị truy đuổi và gặp bao cảnh trớ trêu. Chương 11 nói đến việc ông bị câu lưu ở dinh tri phủ và trốn thoát cùng cô thôn nữ.


CHƯƠNG 11

Đám đòn tìm đến suýt vong thân
 
Lều cỏ đêm trường đôi ngọc nhũ

Mao Tôn Úc rời làng Bùng với tâm trạng rối bời vừa thở phào thoát được tên lý trưởng khốn nạn vừa tiếc con ngựa do Trần tiên sinh trao tặng. Úc vừa đi vừa ngoái lại chỉ e đám trương tuần bám đuôi bắt quay về.
Buổi sáng thôn trang thật yên ả. Lúa đang ngả vàng dưới nắng rộm lên màu no ấm. Đôi hài cỏ của Mao đã sờn tướp ra, mấy ngón chân lòi ra ngoài. Đường đồng mấp mô những hố chân trâu khiến Mao vấp ngã mấy lần. Đi chừng hai dặm Mao tiên sinh thấy một đám đông người nón mê, người áo tơi đang kêu khóc thất thanh. Chà, có chuyện gì đây giữa nơi thôn ổ yên lành này ? Mao Tôn Úc đưa tay chụm vào vành tai để nghe cho rõ. Tiếng lính lệ, trương tuần quát nạt, tay họ lăm lăm mã tấu, gậy đoản. Mao đi chậm lại nhưng rồi cứ bước đến. Làm người quân tử thấy chuyện bất bằng không thể bỏ qua. Vừa lúc ấy một cụ già ôm đầu máu chạy về phía Úc. Mao tiên sinh đỡ cụ ngồi xuống bờ ruộng rồi xé mảnh áo cũ buộc chặt vết thương cho ông già.
- Chẳng hay có chuyện gì đến nông nỗi này lão trượng ?
- Thưa thày chùa, dân chúng tôi bị cướp ruộng. Quan tri huyện
phái lính lệ, trương tuần về cắt đất của dân làm công thổ.

Chủ Nhật, 10 tháng 9, 2017

CHUYỆN PHIẾM VỀ GIẢI MEKONG

CHUYỆN PHIẾM VỀ GIẢI MEKONG

Đào Nguyên


























TP - Trần Nhương vừa trở về từ lễ trao “Giải thưởng văn học sông Mekong lần thứ 8” (Mekong River Literature Award 2017). Nhiều người ngỡ ngàng không hiểu lão “Trần Ham Vui” (nickname của lão) viết gì mà “ẵm” giải dễ dàng thế. Thì ra, lão lục tìm trong “gia tài cũ”, lấy một cuốn tiểu thuyết có cái tên rõ “sến”: “Bến đỗ đời anh”, để tham dự giải.




“Trần Ham Vui” với những bức chân dung vẽ tặng bạn văn các nước láng giềng.
“Trần Ham Vui” với những bức chân dung vẽ tặng bạn văn các nước láng giềng.