Thứ Năm, 15 tháng 9, 2016

BIỂU GIÁ...TÙ



Bùi Hoàng Tám




Dân trí) – Mọi sự so sánh vốn đều khập khiễng, nhất là trong chốn pháp đường còn có nhiều yếu tố chi phối như tăng nặng, giảm nhẹ mà ở đây lại ở các vụ án khác nhau. Song, dù lý giải thế nào thì cũng khó có thể thỏa mãn cái bài toán 30.000 đồng = 1 năm tù và 500.000 đồng =1 phút tù vì thời gian đối với mỗi kiếp người đều quý và đáng trân trọng như nhau.

 (Minh họa: Ngọc Diệp)
(Minh họa: Ngọc Diệp) >>>>
Ngày 9/9 vừa qua, sau hơn một tháng xét xử và nghị án, phiên tòa xử vụ án kinh tế thất thoát hơn 9.000 tỷ đồng tại Ngân hàng Xây dựng (VNCB) đã được Tòa án nhân dân thành phố Hồ Chí Minh tuyên án.
Phạm Công Danh, nguyên Chủ tịch Hội đồng quản trị VNCB đã phải chịu hình phạt cao nhất của luật pháp. Theo đó, sau khi xem xét các tình tiết tăng nặng, giảm nhẹ, Danh đã bị tòa tuyên phạt 18 năm tù về tội “Cố ý làm trái quy định của Nhà nước về quản lý kinh tế gây hậu quả nghiêm trọng”, 20 năm tù về tội “Vi phạm quy định về cho vay trong hoạt động của các tổ chức tín dụng”, tổng hợp hình phạt là 30 năm tù.
Thử nhẩm tính, 9.000 tỉ đồng cho 30 năm tù tức là 3.000 tỉ cho 10 năm tù, 300 tỉ cho 1 năm tù, 25 tỉ cho 1 tháng tù, 800 triệu đồng cho 1 ngày tù, 30 triệu cho 1 giờ tù và 500.000 đồng cho 1 phút tù.
Năm 2012, khi viết về vụ án “khủng” Phạm Thanh Bình ở Vinashin làm thất thoát 500 tỉ đồng, bị tòa tuyên án 20 năm tù giam, mình đã “tá hỏa” khi làm phép tính thế này. 500 tỉ đồng : 20 năm = 25 tỉ đồng và cũng tức là hơn 2 tỉ đồng/tháng.

Thứ Hai, 12 tháng 9, 2016

HẮT HIU LÊ LỰU


Trần Hoàng Thiên Kim



Đã lâu rồi, nhà văn Lê Lựu không được ra khỏi khuôn cửa căn nhà này. Thậm chí thói quen ngồi ở cửa nhìn ra đời sống ngoài kia cũng mất dần trong tâm thức của ông.
Đã lâu rồi, nhà văn Lê Lựu không được ra khỏi khuôn cửa căn nhà này. Thậm chí thói quen ngồi ở cửa nhìn ra đời sống ngoài kia cũng mất dần trong tâm thức của ông.
Tết năm Bính Thân này, nhà văn Lê Lựu bị một trận ốm thập tử nhất sinh, bị viêm phổi cấp, phải vào viện cấp cứu. Về nhà thì phải truyền thuốc ngót cả tháng trời chứ không ăn uống được gì.Chỉ đơn giản, trí não của ông đã dần ì ạch, ông mất nhiều phản xạ như nói, cười, trò chuyện, thậm chí cả nuốt nước bọt cũng phải nhắc nhở mới chịu nghe để nuốt, chứ nói gì đến thói quen thưởng thức những va đập của đời sống. Ông không thể đi lại được mà chỉ ngồi trên chiếc xe lăn, tất cả tùy thuộc vào những người giúp việc. Tuổi càng cao, dĩ nhiên, ông càng già hơn, yếu hơn, vốn dĩ như quy luật của tạo hóa.
Nói dại, cứ tưởng ông khó qua khỏi khi chạm ngưỡng cái tết con khỉ, nhưng phúc lớn, ông phục hồi được, lại ngồi trên chiếc xe lăn quen thuộc, lại hằng ngày ngồi bên cạnh chiếc bàn để ăn những bữa cơm đạm bạc theo tiêu chuẩn của người bị nhiều căn bệnh như: tiểu đường, huyết áp, tim mạch… Nhưng sau mỗi trận ốm, cơ thể ông yếu đi nhiều.