
Tuấn bảo lên Bình Dương chơi với tớ
Cao su ngút ngát thỏa thuê rừng
Muốn gì có nấy tha hồ sướng
Người lạ ở đây không rửng rưng
.
Bạn mời mà bận chưa vô được
Vẫn ngoái Tân Uyên hẹn có ngày
Nào ngờ Tuấn vội đi như trốn
Cái kiếp trần gian lắm đọa đầy
.
Ngoại 70 mươi rồi đơn lẻ bóng
Mấy thuyền mấy bến vẫn đơn côi
Bỏ lại thị thành danh với lợi
Làm người ở ẩn chẳng nâu sồi