Thứ Hai, 15 tháng 5, 2017

TRẦN NHƯƠNG KHÚC KHÍCH


Lê Trung Nguyệt
Thứ hai ngày 15 tháng 5 năm 2017 4:30 PM



Kể lại chuyện vu vơ cũ quá nghe buồn cười. Nhưng mọi sự đều bắt đầu từ “cái cũ”. Qủa thật, tôi “quên mất” Trần Nhương rồi, vì đã từ lâu tôi không gặp anh.
Có một lần, cách đây khoàng 7,8 năm gì đó, ngẫu nhiên gặp Trần Nhương, anh hỏi tôi: “Nguyệt có đọc trang Web Trannhuong.com không”. Tôi trả lời: “Em không đọc mạng, trang web nào em cũng không biết!”. Thế là ngay lập tức anh “nổ” cho một tràng liên thanh, giới thiệu về nó, và bảo tôi là lạc hậu, bảo thủ, bây giờ mà không biết sử dụng những công nghệ thông tin tiên tiến…thế thì đi đến đâu, biết được gì, chơi được với ai kia chứ…Tôi nghe ù hết cả tai, váng cả đầu và tôi nói luôn “Anh nói gì đấy, em chơi với ai còn lạc hậu như em thì em chơi, tiên tiến như anh thì em nghỉ luôn cho lành”. Anh đỏ mặt tía tai lên và còn nói gì đó ầm ĩ như nói cho kẻ “điếc đặc” là tôi. Tôi bảo “Anh điên thế, không nói chuyện được đâu, sao lại muốn ai cũng phải chấp nhận mình thế. Thích đọc, không thì thôi chứ. Mệt quá". Và tôi biến mất luôn.
Nhà thơ Trần Nhương và tác phẩm Khúc khích văn nhân