Hội đồng quốc tế Giải Nobel họp khẩn cấp để xét giải đặc biệt cho các nhà văn An Nam vì cụ Nobel chết từ năm 1896, bỗng nhiên lù lù xuất hiện.
Cụ to tiếng:
- Tôi chết rồi không yên, tôi giao cho các vị lựa chọn trao giải mà toàn bỏ sót các tác phẩm hay. Hôm nay tôi phải đội mồ về vì hai tác giả của An Nam xa xôi kêu cứu. Tôi đọc hai tác phẩm của họ mà chết lặng cả người, không thể nằm yên nên tức tốc về đây. Ôi văn chương hay đến thế là cùng ! Nobel ở đây chứ còn phải tìm đâu nữa.
Hội đồng Giải thưởng tái mào, ngài Nobel đội mồ vục dậy là không phải vừa đâu.
Vị chủ trì xin thưa:
- Thưa ngài, chẳng hay đó là các tác giả nào của An Nam ?
Ngài Nobel giơ lên một tập thơ nặng đến 10kg, một tập phê bình ní nuận nặng không kém. Ngài Nobel nằm dưới mồ 120 năm nên suy dinh dưỡng, ngài loạng choạng, nghiêng ngả. Bất ngờ trong tập thơ một con rắn mào đỏ chui ra, trong tập ní nuận phê bình một cái búa rơi đến xoảng. Hội đồng Giải Nobel chết khiếp chạy toán loạn. Một thôi sau con rắn lại chui về cuốn thơ, cái búa bay về tập ní nuận phê bình. Các thành viên theo tay vẫy của Nobel tìm về ghế của mình đặt mông xuống. Nobel cất tiếng hỏi: