Thứ Năm, 26 tháng 3, 2015

THƠ PHẢN ĐỐI VIỆC CHẶT, HẠ, THAY CÂY BỪA BÃI Ở THỦ ĐÔ HÀ NỘI

Đường Văn

    GHÈ TIỆT NỌC!
(Phỏng thơ Chiêu Hổ
(Phạm Đình Hổ (?) lỡm Hồ Xuân Hương)

Bớ lũ quan tham, lão bảo nghe:
Còn cưa cây bậy, gậy Dân ghè!
Ghè bằng tiệt nọc thôi!... ghè nữa,
Ghè mãi…cho bay tởn, vãi tè!


             XANH MÃI
         THỦ ĐÔ XANH!

                (Thơ văn xuôi)

- Không cần hỏi Dân chuyện nhỏ chặt cây!
Ngông ngạo ra oai, lớn giọng bầy hầy!
Phép nước đạp tràn như giẫm đồng cỏ úa,
Lòng dân phẫn nộ, giăng địa võng lùng, quây.

Không cần hỏi Dân! Chỉ muốn bộn Tiền!
Vô pháp vô thiên, chặt, cưa hàng loạt!
Gom, gác, bán, mua…cốt hoàn thành dự án,
Thay vàng tâm bằng mỡ đểu… đã làm sao?!




Đổ thừa lỗi cho nhau, cấp trên đùn cấp dưới,
Như mình luôn đứng ngoài, vô tội, vô can!
- Chúng tôi luôn thực thi đúng quy trình khoa học!
Còn sai ư? Không rõ!... Lắc!... Mơ màng!...

Chuyện động trời, theo thời gian… rồi cũng sẽ chìm xuồng! 
Kìa, bao chuyện gớm ghê hơn chuyện mấy cái cây con con, 
còn không hề sủi tăm, nổi bọt!
Và Hà Nội nghìn năm anh hùng, vinh quang
vẫn gióng trống rung chuông lên đường đổi mới!
Bởi cả trăm tỷ đồng đã làm ngậm miệng dưới, trên!

Có hai chị em rủ nhau trèo lên ngồi vững chạc ba, 
ăn cơm hộp, quyết giữ cây cổ thụ trước nhà 
như giữ bạn hiền, giữ cha, giữ mẹ!
- Xuống nhanh đi! Cho các chú còn theo lệnh trên: cắt, xẻ!
- Muốn động vào cây này, hãy bước qua xác chúng tôi đây!
Tiếng căm hờn nghẹn uất, ngất trời mây!...

Mấy gã trai choai sững sờ, buộc phải tạm dừng cưa, gác búa,
Nhưng ngày mai,… ngày kia… ai sức đâu mà canh gác lâu dài?!
Chẳng lẽ công lý ngàn đời với Thủ đô thiêng ngàn tuổi,
cùng gần trăm triệu Dân Việt xót cây như khúc ruột, thịt da mình,
Lại vô phương, cam chịu, mặc kệ chúng lộng hành?!

Không!
Chúng ta quyết đồng chí, đồng lòng,
chặn tay chúng lại!
Để Hà Nội Xanh, 
Xanh mãi!
Thủ đô ngàn TUỔI  XANH – 

Thành phố Hòa Bình,
Đẹp - Sạch - Xanh – 
Văn minh và Hiện đại!

Sáng, khởi hứng từ đường Nông Lâm;
Chiều sửa, 26 – 3 – 2015. ĐV

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét