Ta yêu em
từng ấy năm rồi
Từng ấy
năm khi nồng khi nhạt
Em nuột nà
như câu lục bát
Anh gập
ghềnh mấy chổ xẩm xoan.
Ông trời
kia cũng lắm mưu toan
Núi thì đứng,
sông thì nằm thon thả
Trái tim
núi vẫn chưa hoá đá
Sông mượt
mà còn bao nỗi khát khao.
Và mùa
xuân bối rối năm nào
Hoa cứ nở
suốt con đường Quảng Bá
Ta như
ngợp trong hương đồng gió lạ
Ta bềnh
bồng lên khí quyển sao Kim.
Thế là
trời sắp đặt thiên duyên
Điệu xa
lệch tình bằng cứ hát
Mặc kệ họ
khi đen khi bạc
Mặc thói
đời muốn nắng giả vờ mưa.
Ta có nhau
từ bấy đến giờ
Như có một
cuộc đời ngoài trái đất
Ta cảm ơn
sự khoan dung cửa Phật
Sóng vô
thường sắc sắc không không...
Đại Lải 27-4-2002
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét